Hiện
nay, sân khấu TP Hồ Chí Minh đêm đêm vẫn sáng đèn để diễn những vở kịch
cứ chuội đi không để lại một ấn tượng nào. Sân khấu phía Bắc trừ nhà
hát Tuổi trẻ và hơn một năm nay gần đây là sự khởi sắc của Nhà hát Kịch
nói Việt Nam còn đa phần các đoàn, các nhà hát khác đều lâm vào sự đìu
hiu chợ chiều…
Người ta có thể đổ nguyên nhân về sự gia tăng các loại
giải trí và các phương tiện thông tin đại chúng… nhưng riêng kẻ viết
bài này vẫn cho rằng sự vắng lặng đáng buồn của sân khấu có nguyên nhân
lớn nhất từ khâu kịch bản. Kịch tác gia Nguyễn Đăng Chương vào tháng 9
năm 2007 khi còn làm trưởng phòng nghệ thuật đã đánh giá năm năm nay
chưa có vở nào có tiếng vang, đều dừng ở mức trung bình. Đầu năm 2011
vừa rồi khi gặp ông đã là Phó Cục trưởng Cục Nghệ thuật biểu diễn Đại
hội liên chi tác giả miền Bắc vẫn thấy ông lắc đầu khi tôi hỏi về vấn đề
này.
Để cụ thể hoá hơn là Hội Nghệ sĩ sân khấu Việt Nam
(HNSSKVN) liên tiếp trong sáu bảy năm qua chỉ phát đến giải B cho kịch
bản sân khấu toàn quốc, mãi cho đến năm 2010 vừa qua mới may mắn tìm
được kịch bản loại A dành cho tác phẩm "Tôi và các nhân vật phụ" của nhà
văn Hà Đình Cẩn. Vậy nguyên nhân của sự yếu kém về kịch bản của sân
khấu nước ta bắt đầu từ đâu?
Theo số liệu mà NSƯT Lê Chức - Phó Chủ tịch thường
trực HNSSKVN - thì kịch tác gia cả nước sinh hoạt trong và cả ngoài Hội
có khoảng trên dưới 200 vị (chưa bằng một phần 5 số hội viên của Hội Nhà
văn Việt Nam) nhưng tỉ lệ các tác gia liên tục có tác phẩm mới trong số
này chỉ chiếm chưa đầy một phần ba.
Nếu cứ tính bình quân các vị này mỗi năm cho ra một
kịch bản thì cũng chỉ tròm trèm 70 kịch bản. Tỉ lệ kịch bản được dàn
dựng trong số này chỉ chiếm trên dưới 20 tác phẩm trong khi đó số lượng
các đoàn, các nhà hát từ Trung ương đến địa phương lên đến hàng trăm.
Nhưng đúng như phương châm của HNSSK là số lượng không quan trọng bằng
chất lượng kịch bản.
Chính vì thế tính từ năm 2009 trở về trước mỗi năm
HNSSK bình quân mở 2 trại sáng tác, riêng năm 2010 mở 4 trại cùng một
lớp "bồi dưỡng nghiệp vụ sáng tác kịch bản sân khấu" cho tác giả trẻ khu
vực miền Bắc xem như là 5 trại với các chủ đề khác nhau. Cứ nhìn vào
cách tổ chức trại mới thấy mục tiêu về chất lượng kịch bản được
thực hiện riết róng như thế nào. Hội viên nộp đề cương. Ban sáng tác
của Hội tuyển chọn các đề cương có chất lượng để mời tác giả. Ở mỗi trại
với bình quân có 15 tác giả sẽ chọn 3 kịch bản có chất lượng ban đầu để
tìm ra tác phẩm xứng đáng để đưa vào chung khảo và đề nghị khen thưởng,
đồng thời đầu tư thêm cho tác giả nâng cao, hoàn thiện tác phẩm tạo
điều kiện cho việc dàn dựng trên sân khấu. Lược qua quá trình chọn lựa
kịch bản có chất lượng của HNSSKVN như vậy để thấy mục tiêu nâng cao
chất lượng được quan tâm chú ý đến thế nào. Tiếc thay…
Bất kì người cầm bút - gõ máy tính sáng tác bất kì thể
loại văn chương nào cũng hướng tới sự chân, thiện, mỹ của tác phẩm. Các
kịch tác gia cũng nằm trong qui luật này. Trong một lần quá nóng ruột
với chất lượng các tác phẩm văn nghệ, Tiến sĩ Đình Quang đã cắt nghĩa
khái quát đại ý "chúng ta khó để mà có tác phẩm lớn vì nước ta không
phải là nước có nền triết học lớn".
Người viết bài này lại nghĩ khác. Nói như Tiến sĩ Đình
Quang cũng chỉ là một chiều. Triết học ở nước ta không nằm trong sự lập
ngôn, hay trong các trước tác hoặc tập trung vào một số triết gia mà
nằm rải rác trong các tác phẩm dân gian, trong sự xử thế giữa con người
và con người. Đó là dòng triết hành hơn là ngôn. Nền văn chương nước ta
trong quá khứ đã có không ít tác phẩm có danh hoặc khuyết danh có thể
xếp vào di sản văn chương nhân loại như Kiều, chèo "Quan Âm Thị Kính ",
rối nước, thơ Nguyễn Trãi, thơ Hồ Xuân Hương… và ngày nay tôi vẫn giữ
một niềm tin chắc chắn rằng nền văn chương đương đại đã, đang có những
tác phẩm lớn chỉ có điều nó chưa phát lộ và chưa được phát hiện...
Trở lại sự cắt nghĩa nguyên nhân chất lượng kịch bản
sân khấu chưa cao trong thời gian gần đây từ góc độ tác giả tôi nhận ra
đội ngũ các kịch tác gia của ta đang chia làm hai loại.
Một loại thực sự có tâm huyết khi tiếp cận cuộc sống
cũng như khi tìm ra những phương pháp biểu hiện sáng tạo, đổi mới. Không
ít tác phẩm của họ mang đúng chức năng cao quí của sân khấu là thánh
đường tuyên ngôn, là sự phản ảnh tập trung xung đột mâu thuẫn điển hình
của cuộc sống... Đáng tiếc kịch bản của các tác gia này rất khó được dàn
dựng, công diễn vì nhiều nguyên nhân do đề tài nhạy cảm, do biểu hiện
quá mới, do này nọ…