 |
Vớt cá chết trên Hồ Xuân Hương- ảnh báo Tuổi trẻ. |
Hôm qua đọc một bài báo mang tên “Ớn quá
Đà Lạt ơi” và xem chùm ảnh ô nhiễm môi trường ở xứ mộng mơ đã lên tới
mức báo động mà buồn cho Đà Lạt cũng như bao nhiêu thắng tích trên khắp
đất nước mình. Tất cả đều đã trở thành một bãi rác lớn khi có bàn tay
của các công ty du lịch thò vào và ý thức của khách du lịch thì mỗi ngày
một tồi tệ.
Mười năm trước tôi đến Đà Lạt, hồ Than
Thở đã bị ô nhiễm, thác Cam Ly thì bốc mùi, người dân ở đây cho biết
chẳng còn gì nữa mà xem. Hồi đó may mà vẫn còn Hồ Xuân Hương xanh trong
để thấy còn một chút gì thuộc về Đà Lạt- xứ mộng mơ.
Giờ thì Hồ Xuân Hương cũng đã bị ô nhiễm
quá thể, bài báo chụp ảnh mấy chú cá chết được vớt lên từ hồ, trên mình
còn dính đầy tảo lam trông thật là ghê sợ. Lòng suối Cam Ly đoạn chảy
qua vùng nông nghiệp Thái Phiên mỗi ngày lại được cư dân ở đây bồi thêm
rác thải. Bức ảnh chụp một người đàn ông vô tư quăng một bịch rác to
tướng xuống suối giống như một cái tát vào mặt những người yêu thiên
nhiên.
Chẳng phải chỉ riêng Đà Lạt đang phải
chịu nỗi đau bị con người tàn phá thế đâu. Yên Tử, Chùa Hương, Tam Đảo,
Sa Pa, Tam Cốc Bích Động... đâu đâu cũng chịu chung số phận. Nào là rác
thải ngập ngụa, nào là những công trình du lịch xanh đỏ lòe loẹt và thô
kệch để khai thác theo kiểu tận thu. Quan chức địa phương cứ xắn dần
từng miếng thắng tích ra để cho các dự án, đổi lại là những lợi nhuận
khổng lồ cho đầy túi tham, bất cần biết môi trường cảnh quan đang bị tàn
phá.
Nếu hình dung thiên nhiên tươi đẹp của
đất nước trải dài suốt từ Bắc chí Nam là một người đẹp như ngọc như ngà,
thì tới nay, ai dám nhìn người ngọc ấy nữa, phải che mắt mà quay đi
thôi. Chỗ thì cắt trọc, chỗ thì bị đào khoét, chỗ thì bị vá víu nham
nhở, chỗ thì bị nhét đầy rác thải cho đến ngạt thở thì thôi.
Chúng ta đang làm gì thiên nhiên, tất cả
đều xúm vào xâu xé những phần nạc nhất, rồi hết nạc vạc đến xương, cả
chỗ bèo nhèo cũng không còn nữa. Chẳng ai nghĩ tới chuyện phải trồng
thêm một cây xanh hay phải nhặt rác để khơi thông một dòng suối. Con
người đang sống theo kế hoạch ngắn ngủn, cứ ăn và ngủ cho hết ngày hôm
nay, sáng mai mở mắt dậy lại tính tiếp.
Trong cái bối cảnh ấy, việc nhốn nháo đi
tìm Đại sứ du lịch của ngành du lịch mới nực cười làm sao, Đại sứ để
làm gì cơ chứ, khi mà cái căn cốt bên trong đã hỏng nát bét ra rồi. Tìm
một người đẹp lung linh son phấn quần là áo lượt để chụp mấy bộ ảnh gọi
là “quảng bá du lịch” hay đi kêu gọi cho mấy chiến dịch bình chọn danh
hiệu “ảo” và kê cao gối ngủ gọi đó là thành công, là chiến tích?
 |
Vứt rác thải nông nghiệp xuống suối Cam Ly- ảnh báo Tuổi trẻ. |
Thay vì đau đầu và tốn thời gian, công
sức đi tìm một Đại sứ như vậy, sao ngành du lịch không phát động một
chiến dịch “mỗi người dân hãy là một Đại sứ du lịch” để nâng cao ý thức
của từng người. Điều đó quan trọng và cấp thiết hơn chứ? Nếu mỗi người
dân đều nghĩ rằng họ đang làm công việc của một Đại sứ, họ sẽ nghĩ tới
chuyện bảo vệ môi trường, sẽ không xả rác bừa bãi trên những thắng tích
mà họ từng đi qua, sẽ không đầu độc những dòng sông, con suối.
Càng nghĩ lại càng buồn cho các quan
chức của ngành du lịch VN, kinh phí để quảng bá và xúc tiến du lịch mỗi
năm từ ngân sách rót về là khổng lồ, vậy mà họ đã làm được gì cho những
thắng cảnh nổi tiếng khi mỗi ngày chúng đều đang chết, đang bị “bức tử”?
Chắc chẳng ở đâu có cách làm du lịch
như ở ta, một cách khai thác tận thu đến cùng kiệt và phớt lờ mọi nguyên
tắc, một người bạn Pháp chuyên về du lịch cho tôi biết nguyên tắc 7:3,
tức là nếu khai thác từ thiên nhiên 3, thì mình phải tìm cách bù lại 7
phần, thì mới mong giữ lại được một chút gì cho mai sau. Còn ở VN, chắc
hiếm thấy quan chức làm du lịch nào nghĩ tới điều này, tất cả chỉ là
khoét và khoét, được càng nhiều càng tốt, mau lên kẻo hết nhiệm kỳ.
Thương cho thiên nhiên bị tàn phá, con
người chúng ta đang gánh chịu những hậu quả từ sự tận diệt thiên nhiên,
mới vừa hôm kia, những trận mưa đá bất thường đổ xuống Lào Cai, Nghệ An,
Thanh Hóa, đã có người chết, cơ quan khí tượng bảo mưa đã sẽ xảy ra ở
bất cứ đâu.
Bão lốc, lụt lội, khô hạn, nắng nóng,
giá lạnh... đều được gọi là hiện tượng thời tiết bất thường nhưng cũng
vô cùng bình thường, nó là hậu quả của sự tàn phá thiên nhiên do bàn tay
con người đó thôi.
Một Đại sứ du lịch liễu yếu đào tơ liệu có thể cứu được ngành du lịch nói riêng và chúng ta thoát khỏi những thảm họa này?