Tản mạn sắc màu phụ nữ Việt hôm nay
Đích đến của cuộc đời là gì, nếu như không được sống thật, sống đúng và sống vui với chính con người mình? So sánh có thể là khiên cưỡng, nhưng dường như phụ nữ thành thị đã khoác lên mình quá nhiều lớp áo, quá nhiều vỏ bọc. Quá hoàn hảo, để rồi mắc kẹt trong hào quang của một thế giới danh tiếng, vật chất, nhiều lời tụng ca, mà thiếu đi sự cảm thông tận đáy lòng. Tất nhiên không phải phụ nữ nào cũng vậy. Và cũng không phải phụ nữ nông thôn nào cũng vô tư sống được như nhiều người tôi đã gặp. Nhưng dường như, không có nhiều phụ nữ dành thời gian để suy nghĩ về chính mình, cho mình; nói gì tới việc dám đối mặt với những vấn đề đang chất chồng xung quanh thân phận mình. Xét về những áp lực và tư duy giữa phụ nữ nông thôn và thành thị, nhiều khi thấy thực sự băn khoăn, không biết thế nào là hay, là dở. Nhưng, không vậy, đâu còn là cuộc sống, phải không?
Chuyện gì thì rồi cũng sẽ qua và nam hay nữ thì mỗi người cũng chỉ có một đời để sống. Vậy nên, quyết định là hoàn toàn cá nhân, và không ai nói hay hơn ai được.
Tôi lại nhớ tới những bức tranh, bức ảnh ghi dấu lại về phận người. Những phụ nữ đứng trong đầm sen, những phụ nữ giữa cỏ cây hoa lá... Có bức mang màu đêm xanh thẳm và thấp thoáng bóng gái quê ngơ ngác. Thấp thoáng đèn, thấp thoáng phố, thấp thoáng đời và thấp thoáng đam mê. Đâu đó là vị đắng sóng sánh trong giọt cà phê ở nơi có phố và có sông. Có triệu triệu phận người li ti trong một tổ kiến khổng lồ. Có một rừng nhà thấp nhà cao trong nhằng nhịt phố, trong lung bùng những con ngõ nhỏ, và muôn vàn âm sắc. Bỗng thấy chơi vơi, bỗng thấy như:
“Rót đêm non nửa môi cười,
Một mời xa vắng
Một người một ta…”
(Thơ Nguyễn Đăng Khoa)
Và tự hỏi ngày mùng 8 tháng 3 - Cho ai??
Ngô Duy tổng hợp
Nhà xuất bản Hà Nội